Stephen William Hawking - nhà vật lý lỗi lạc của thế kỷ 20
Sinh ngày 8 tháng 1 năm 1942 tại Oxford - Anh quốc, ở tuổi 20 Stephen Hawking là người đầu tiên giải thích được tính chất của Lỗ Đen. Một căn bệnh khủng khiếp đã cầm tù cả cuộc đời còn lại của ông trong bất động và câm lặng.
Nhưng những công trình nghiên cứu vĩ đại nhất về vũ trụ mà ông cống hiến cho loài người lại ra đời trong phần đời tê liệt ấy.
Học trường St- Albans lúc 11 tuổi, Hawking đã biết trước ông muốn học Khoa học. Năm 16 tuổi, Hawking đã cùng vài người bạn làm ra máy vi tính nguyên thủy mà bây giờ thực sự dùng được. Năm sau, ông được học bổng Ðại học Oxford. Tại đây, ông quyết định học Vật lý vì trường chưa có môn toán. Năm 1962 ông được đậu hạng danh dự. Sau đó ông tiếp tục học môn Vũ trụ học tại Ðại học Cambridge nơi đó ông dạy Toán (năm 1974 lúc 32 tuổi, như Newton cách đó 300 năm) và bắt đầu những công trình trên những định luật cai trị Vũ trụ. Ông hướng những công trình của ông vào sự nghiên cứu các Lỗ Ðen. Ông được nhận bằng tiến sĩ.
Năm 21 tuổi, một bất hạnh xảy đến, ông cảm nhận những triệu chứng đầu tiên gây ra bởi chứng teo cơ. Căn bệnh tác động vào những tế bào thần kinh ở não và dây thanh quản, dẫn đến suy yếu cơ, liệt và mất khả năng nói. Ông phải liên lạc bằng hệ thống vi tính bằng cách dùng một ngón tay bấm vào những chữ đã soạn sẵn. Một câu của ông là thành quả của sự suy nghĩ. Stephen Hawking đã cứu thoát mình bằng cách chạy trốn vào ước mơ tuổi thơ “Dù có bị giam hãm trong vỏ hạt dẻ, ta vẫn tự coi mình là chúa tể của không gian vô tận”.
Trong cuốn "Lược sử thời gian", nhà xuất bản Batam Books, 1987, Stephen Hawking có viết: Ngoại trừ căn bệnh liệt toàn thân, ở hầu hết các phương diện khác, tôi là một người may mắn. Nhờ sự giúp đỡ và hỗ trợ của vợ và các con mà tôi có thể sống gần như bình thường và có một sự nghiệp thành công. Tôi còn may mắn ở một điểm nữa là tôi đã chọn vật lý lý thuyết, vì tất cả chỉ được làm trong trí óc. Do đó bệnh tật của tôi không phải là một sự tàn phế quá nghiêm trọng.
Chính căn bệnh chết người mà ông phải chịu đựng đã cho ông thêm lý do để sống trên đời. “Bây giờ tôi hạnh phúc hơn là khi chưa bị bệnh”, “Vì không có nhiều thời gian để sống nên tôi muốn làm việc nhiều hơn nữa. Tôi ý thức được cuộc sống là quý giá…”. Ông nói như vậy trong lễ kỷ niệm sinh nhật của mình (8/1/1942 - 300 năm sau ngày mất của Galileo Galile), trước đông đảo học sinh, sinh viên và các nhà khoa học, nhân dịp đến Bombay (Ấn Độ) dự hội nghị khoa học “String 2001”.
Giờ đây, ở tuổi 65, tác giả cuốn sách “Lược sử thời gian”nổi tiếng vẫn ngồi đó, trên chiếc xe lăn, vẫn tiếp tục công trình nghiên cứu của mình. Người ta không hiểu sức mạnh nào đã giúp cho Hawking sống qua chừng ấy năm, không ngừng nghiên cứu, để rồi trở thành nhà bác học vĩ đại của thế giới. Công trình nghiên cứu bức xạ của lỗ đen của ông được giới khoa học hết sức khen ngợi và đánh giá cao. Ông đã được trao 12 bằng danh dự, rất nhiều giải thưởng, huân chương, là thành viên của Hội đồng Hoàng gia Anh và Viện Hàn lâm Khoa học Mỹ. Hiện tại, Hawking đang giữ một chức vụ quan trọng ở Đại học Cambridge. Hawking cho biết: “Trước khi mắc bệnh, tôi là một người chậm chạp và hay chán đời”. Bước vào tuổi thanh xuân, cái tin mình bị bệnh đã khiến ông “chẳng còn thiết gì nữa”. Nhưng giờ đây ông lại tin rằng mình đang “hạnh phúc hơn bất kỳ lúc nào trong thời gian 20 năm không bệnh tật”.
Hawking cho biết người ta thường xuyên hỏi ông: “Ông cảm thấy thế nào về căn bệnh của mình?”. Câu trả lời của nhà bác học là: “Không thấy gì nhiều. Tôi cố gắng sống càng bình thường càng tốt, không nghĩ về hoàn cảnh của mình, không nuối tiếc những việc mà bệnh tật đã khiến tôi không thể làm được”. Hawking khẳng định: “Rõ ràng có nhiều người còn khổ hơn tôi… Mỗi khi sắp sửa có ý than thân trách phận, tôi lại nghĩ đến điều đó”.
Có người hỏi "ông sẽ làm gì nếu không bị liệt?" Hawking đáp: “Tôi từng nghĩ mình sẽ trở thành một chính trị gia”. Ông còn nói đã từng mong ước được làm thủ tướng Anh. “Nhưng sau khi suy nghĩ, tôi cảm thấy công việc của tôi chắc chắn sẽ lâu dài hơn so với công việc của một vị thủ tướng”.
“Con người không bao giờ được để mất hy vọng”- đó là những gì nhà bác học Anh vĩ đại đã viết trên Website của mình.
Sinh ngày 8 tháng 1 năm 1942 tại Oxford - Anh quốc, ở tuổi 20 Stephen Hawking là người đầu tiên giải thích được tính chất của Lỗ Đen. Một căn bệnh khủng khiếp đã cầm tù cả cuộc đời còn lại của ông trong bất động và câm lặng.
Nhưng những công trình nghiên cứu vĩ đại nhất về vũ trụ mà ông cống hiến cho loài người lại ra đời trong phần đời tê liệt ấy.
Học trường St- Albans lúc 11 tuổi, Hawking đã biết trước ông muốn học Khoa học. Năm 16 tuổi, Hawking đã cùng vài người bạn làm ra máy vi tính nguyên thủy mà bây giờ thực sự dùng được. Năm sau, ông được học bổng Ðại học Oxford. Tại đây, ông quyết định học Vật lý vì trường chưa có môn toán. Năm 1962 ông được đậu hạng danh dự. Sau đó ông tiếp tục học môn Vũ trụ học tại Ðại học Cambridge nơi đó ông dạy Toán (năm 1974 lúc 32 tuổi, như Newton cách đó 300 năm) và bắt đầu những công trình trên những định luật cai trị Vũ trụ. Ông hướng những công trình của ông vào sự nghiên cứu các Lỗ Ðen. Ông được nhận bằng tiến sĩ.
Năm 21 tuổi, một bất hạnh xảy đến, ông cảm nhận những triệu chứng đầu tiên gây ra bởi chứng teo cơ. Căn bệnh tác động vào những tế bào thần kinh ở não và dây thanh quản, dẫn đến suy yếu cơ, liệt và mất khả năng nói. Ông phải liên lạc bằng hệ thống vi tính bằng cách dùng một ngón tay bấm vào những chữ đã soạn sẵn. Một câu của ông là thành quả của sự suy nghĩ. Stephen Hawking đã cứu thoát mình bằng cách chạy trốn vào ước mơ tuổi thơ “Dù có bị giam hãm trong vỏ hạt dẻ, ta vẫn tự coi mình là chúa tể của không gian vô tận”.
Trong cuốn "Lược sử thời gian", nhà xuất bản Batam Books, 1987, Stephen Hawking có viết: Ngoại trừ căn bệnh liệt toàn thân, ở hầu hết các phương diện khác, tôi là một người may mắn. Nhờ sự giúp đỡ và hỗ trợ của vợ và các con mà tôi có thể sống gần như bình thường và có một sự nghiệp thành công. Tôi còn may mắn ở một điểm nữa là tôi đã chọn vật lý lý thuyết, vì tất cả chỉ được làm trong trí óc. Do đó bệnh tật của tôi không phải là một sự tàn phế quá nghiêm trọng.
Chính căn bệnh chết người mà ông phải chịu đựng đã cho ông thêm lý do để sống trên đời. “Bây giờ tôi hạnh phúc hơn là khi chưa bị bệnh”, “Vì không có nhiều thời gian để sống nên tôi muốn làm việc nhiều hơn nữa. Tôi ý thức được cuộc sống là quý giá…”. Ông nói như vậy trong lễ kỷ niệm sinh nhật của mình (8/1/1942 - 300 năm sau ngày mất của Galileo Galile), trước đông đảo học sinh, sinh viên và các nhà khoa học, nhân dịp đến Bombay (Ấn Độ) dự hội nghị khoa học “String 2001”.
Giờ đây, ở tuổi 65, tác giả cuốn sách “Lược sử thời gian”nổi tiếng vẫn ngồi đó, trên chiếc xe lăn, vẫn tiếp tục công trình nghiên cứu của mình. Người ta không hiểu sức mạnh nào đã giúp cho Hawking sống qua chừng ấy năm, không ngừng nghiên cứu, để rồi trở thành nhà bác học vĩ đại của thế giới. Công trình nghiên cứu bức xạ của lỗ đen của ông được giới khoa học hết sức khen ngợi và đánh giá cao. Ông đã được trao 12 bằng danh dự, rất nhiều giải thưởng, huân chương, là thành viên của Hội đồng Hoàng gia Anh và Viện Hàn lâm Khoa học Mỹ. Hiện tại, Hawking đang giữ một chức vụ quan trọng ở Đại học Cambridge. Hawking cho biết: “Trước khi mắc bệnh, tôi là một người chậm chạp và hay chán đời”. Bước vào tuổi thanh xuân, cái tin mình bị bệnh đã khiến ông “chẳng còn thiết gì nữa”. Nhưng giờ đây ông lại tin rằng mình đang “hạnh phúc hơn bất kỳ lúc nào trong thời gian 20 năm không bệnh tật”.
Hawking cho biết người ta thường xuyên hỏi ông: “Ông cảm thấy thế nào về căn bệnh của mình?”. Câu trả lời của nhà bác học là: “Không thấy gì nhiều. Tôi cố gắng sống càng bình thường càng tốt, không nghĩ về hoàn cảnh của mình, không nuối tiếc những việc mà bệnh tật đã khiến tôi không thể làm được”. Hawking khẳng định: “Rõ ràng có nhiều người còn khổ hơn tôi… Mỗi khi sắp sửa có ý than thân trách phận, tôi lại nghĩ đến điều đó”.
Có người hỏi "ông sẽ làm gì nếu không bị liệt?" Hawking đáp: “Tôi từng nghĩ mình sẽ trở thành một chính trị gia”. Ông còn nói đã từng mong ước được làm thủ tướng Anh. “Nhưng sau khi suy nghĩ, tôi cảm thấy công việc của tôi chắc chắn sẽ lâu dài hơn so với công việc của một vị thủ tướng”.
“Con người không bao giờ được để mất hy vọng”- đó là những gì nhà bác học Anh vĩ đại đã viết trên Website của mình.