Điều gì làm nên thành công của Soichiro Honda?
“Những gì người ta nhìn thấy từ thành công của tôi chỉ là 1% nhưng những gì họ không nhìn thấy lại chiếm đến 99%; đó là những thất bại của tôi” - Soichiro Honda.
Soichiro Honda là một trong những người con nổi tiếng của Nhật Bản. Vào năm 1983, Soichiro Honda đầu tư tất cả tiền bạc của mình vào một phân xưởng nhỏ làm ra bạc pittông để bán cho Toyota.
Để giữ được công việc làm ăn, ông phải cầm cố đồ nữ trang của vợ mình. Sau khi thử nghiệm các bạc pittong, Toyota làm ông bật ngửa khi nói rằng chúng không đạt tiêu chuẩn. Ông lại quay về trường học trong 2 năm vì bản thiết kế của ông bị thầy giáo và bạn cùng học xem là ngớ ngẩn. Nhưng sau 2 năm, bản thiết kế của ông được chấp nhận. Toyota ký một hợp đồng với ông. Lúc ấy, một vấn đề mới lại nảy sinh khi chính phủ Nhật đang chuẩn bị chiến tranh đã từ chối cung cấp cho ông những vật liệu cần thiết để xây dựng nhà máy của ông. Tuy nhiên ông đã tập hợp một nhóm người lại để “chế tạo” những vật liệu xây dựng nhà máy. Lúc chiến tranh xảy ra, nhà máy của ông bị cháy đến 2 lần và các phân xưởng chính bị phá hủy.
Thay vì chán nản, ông xông ra và huy động nhân viên nhặt nhạnh các bình xăng mà lính Mỹ bỏ đi, sử dụng chúng như là những nguyên liệu thô cho nhà máy sản xuất của ông.
Rồi một trận động đất lại phá hủy nhà máy của ông và sau cùng, ông quyết định bán nhà máy sản xuất bạc pittong cho Toyota.
Sau đó, ông đã thành lập một vài doanh nghiệp nhưng tất cả đều thất bại. Cuối cùng, vào năm 1947, một cuộc khủng hoảng nhiên liệu khác thường đã xảy ra ở Nhật Bản thời hậu chiến. Honda thậm chí không thể sử dụng ô tô của mình để kiếm ăn cho gia đình.
Trong nỗi tuyệt vọng, ông gắn một động cơ nhỏ vào xe đạp của mình và một người hàng xóm đã nhờ ông làm một chiếc tương tự, rồi một chiếc khác, một chiếc khác nữa cho đến lúc ông không còn một động cơ nào nữa. Cuối cùng, ông quyết định chế tạo các động cơ và thành lập một nhà máy để làm điều đó.
Nhưng rổi chính phủ Nhật Bản đã ban hành một đạo luật hạn chế việc sử dụng nhiên liệu. Để cung cấp nhiên liệc cho một động cơ, ông phải ép nhựa thông và trộn nó với xăng để giảm bớt mùi xăng.
[
Để tăng vốn cho nhà máy xe môtô, ông đã viết thư cho 18.000 người có xe đạp và 5.000 người đã đặt trước tiền cho ông. Khi những chiếc xe được chế tạo xong, chỉ có một ít người trung thành mua vì chúng quá lớn! Cuối cùng, ông đã thiết kế chiếc Honda Cub. Phần còn lại của câu chuyện đã thuộc về lịch sử.
Bạn sẽ làm gì khi phải từ bỏ giấc mơ của mình đơn giản chỉ vì nó không thể thực hiện được, khi tất cả mọi thứ còn lại đều thất bại?
Hãy bắt đầu lại giấc mơ!
Và có một giấc mơ mới…
…Như những gì Soichiro Honda đã làm!
“Những gì người ta nhìn thấy từ thành công của tôi chỉ là 1% nhưng những gì họ không nhìn thấy lại chiếm đến 99%; đó là những thất bại của tôi” - Soichiro Honda.
Soichiro Honda là một trong những người con nổi tiếng của Nhật Bản. Vào năm 1983, Soichiro Honda đầu tư tất cả tiền bạc của mình vào một phân xưởng nhỏ làm ra bạc pittông để bán cho Toyota.
Để giữ được công việc làm ăn, ông phải cầm cố đồ nữ trang của vợ mình. Sau khi thử nghiệm các bạc pittong, Toyota làm ông bật ngửa khi nói rằng chúng không đạt tiêu chuẩn. Ông lại quay về trường học trong 2 năm vì bản thiết kế của ông bị thầy giáo và bạn cùng học xem là ngớ ngẩn. Nhưng sau 2 năm, bản thiết kế của ông được chấp nhận. Toyota ký một hợp đồng với ông. Lúc ấy, một vấn đề mới lại nảy sinh khi chính phủ Nhật đang chuẩn bị chiến tranh đã từ chối cung cấp cho ông những vật liệu cần thiết để xây dựng nhà máy của ông. Tuy nhiên ông đã tập hợp một nhóm người lại để “chế tạo” những vật liệu xây dựng nhà máy. Lúc chiến tranh xảy ra, nhà máy của ông bị cháy đến 2 lần và các phân xưởng chính bị phá hủy.
Thay vì chán nản, ông xông ra và huy động nhân viên nhặt nhạnh các bình xăng mà lính Mỹ bỏ đi, sử dụng chúng như là những nguyên liệu thô cho nhà máy sản xuất của ông.
Rồi một trận động đất lại phá hủy nhà máy của ông và sau cùng, ông quyết định bán nhà máy sản xuất bạc pittong cho Toyota.
Sau đó, ông đã thành lập một vài doanh nghiệp nhưng tất cả đều thất bại. Cuối cùng, vào năm 1947, một cuộc khủng hoảng nhiên liệu khác thường đã xảy ra ở Nhật Bản thời hậu chiến. Honda thậm chí không thể sử dụng ô tô của mình để kiếm ăn cho gia đình.
Trong nỗi tuyệt vọng, ông gắn một động cơ nhỏ vào xe đạp của mình và một người hàng xóm đã nhờ ông làm một chiếc tương tự, rồi một chiếc khác, một chiếc khác nữa cho đến lúc ông không còn một động cơ nào nữa. Cuối cùng, ông quyết định chế tạo các động cơ và thành lập một nhà máy để làm điều đó.
Nhưng rổi chính phủ Nhật Bản đã ban hành một đạo luật hạn chế việc sử dụng nhiên liệu. Để cung cấp nhiên liệc cho một động cơ, ông phải ép nhựa thông và trộn nó với xăng để giảm bớt mùi xăng.
[
Để tăng vốn cho nhà máy xe môtô, ông đã viết thư cho 18.000 người có xe đạp và 5.000 người đã đặt trước tiền cho ông. Khi những chiếc xe được chế tạo xong, chỉ có một ít người trung thành mua vì chúng quá lớn! Cuối cùng, ông đã thiết kế chiếc Honda Cub. Phần còn lại của câu chuyện đã thuộc về lịch sử.
Bạn sẽ làm gì khi phải từ bỏ giấc mơ của mình đơn giản chỉ vì nó không thể thực hiện được, khi tất cả mọi thứ còn lại đều thất bại?
Hãy bắt đầu lại giấc mơ!
Và có một giấc mơ mới…
…Như những gì Soichiro Honda đã làm!